TÂY BẮC
Tiếng
chim rơi ngược bóng núi sông Đà
Đá
gào vàng. Không gian rung trắng thác
Đường
dốc uốn vắt qua dãi mây bạc
Hồn
trượng phu nhuốm đỏ lá cây rừng
Mường
Nưa chiều xưa, nắng hoang mặt người
Tây
Trang sớm nay, gió lên bời bời
Hoa
lau, ngàn lau bay hoa lau
Ba
phần trời nghiêng ngửa sắc Lai Châu
Mây
cuồn cuộn sinh ra từ khe núi bên mình
Bất
chợt đỗ qua vài dòng thác sữa
Sáng
thinh không, chiếc lá như giọt lửa
Rạch
chéo vách đá dựng ngàn thước cao
Thiên
nhiên múa điệu rắn rồng cuồng dại
Thi
với Cao Xanh, núi vút tầng lên mãi
Cúi
mặt mây lượn. Ngẩn đầu tuyết rơi
Thêm
một bước chân, ta đã ở trời rồi.
Trời
mà chi! Ô hô ! Trời lạnh lắm
Đỉnh
nhọn mà chi! Ô hô ! Những vây hãm trùng trùng
Thơ
vứt ngang trời, sông núi điếc
Ta
thả nỗi buồn vào muôn dặm không trung...
TRẦN
NHUẬN MINH
Fansipang, chiều
27-2-1994
No comments:
Post a Comment