RỪNG BIỂN TƯƠNG TƯ
TÔ DUY THẠCH
khi bỏ về xuôi ta nhớ núi
trầm trầm thác kể chuyện thiên thu
nhớ từng lá cỏ thương bờ bụi
những sáng mờ sưong khói núi mù
nhớ
khóm thạch lan triền đá dựng
rừng đại ngàn xanh đến rợn mình
ta con sâu đo, đo ngày tháng
đo hoài không hết kiếp phù sinh
rừng đại ngàn xanh đến rợn mình
ta con sâu đo, đo ngày tháng
đo hoài không hết kiếp phù sinh
khi
ở trên rừng ta nhớ biển
bồi hồi âm vọng khúc miên man
rờn rợn rong rêu chiều hải ngạn
nghe gió ngàn reo ngỡ sóng tràn
bồi hồi âm vọng khúc miên man
rờn rợn rong rêu chiều hải ngạn
nghe gió ngàn reo ngỡ sóng tràn
ta
con cá lạc trong vụng nước
mải mê không biết biển xa rồi
lao đao trên bãi đời khô kiệt
cũng đành thôi một cuộc rong chơi
mải mê không biết biển xa rồi
lao đao trên bãi đời khô kiệt
cũng đành thôi một cuộc rong chơi
khi
ở trên rừng ta nhớ biển
về biển bâng khuâng lại nhớ rừng
ở đâu lòng cũng đau hoài vọng
về một cõi nào xa rất xa.
về biển bâng khuâng lại nhớ rừng
ở đâu lòng cũng đau hoài vọng
về một cõi nào xa rất xa.
Tô Duy Thạch
2 comments:
Rất thích bài Rừng,biển tương tư của anh Tô Duy Thạch. Và thích luôn xuất xứ của bài thơ.
Post a Comment