Hạc Thành Hoa
Nay còn
lại trong tay nùi giẻ rách
Đời mòn
theo từng viên phấn ngu ngơ
Hồn ta
rộng mà chỗ ngồi quá chật
Suốt một
đời không vẽ nổi ước mơ…
…Chiều
hôm nay không dưng buồn quá đỗi
Ta hôn
mê đầu gục trước bảng đen
Khu
trường rộng một bãi lầy quá lớn
Ta thấy
mình ngày một lún sâu thêm
(Bậc thang
thứ nhất)
HẠC THÀNH HOA
Đêm trăng phơi áo
Ngày mai đã hết quần áo mặc
Một bộ diện gần cả tháng nay
Ta lười trời đất còn nể mặt
Thì sá gì đôi trận gió bay…
Nhưng đêm trăng sáng trăng huyền diệu
Gác trọ lòng không bóng mây vương
Bạn vừa đi khỏi trăng vừa tới
Đem áo quần ra giặt đỡ buồn.
Dưới bóng trăng mình ta một cõi
Đất trời im vắng giấc cô miên
Bên thau quần áo cao như núi
Nỗi buồn trong dạ cũng cao thêm.
Trăng soi từng chỗ cho ta giặt
Áo quần trắng toát một màu trăng
Vò từng chiếc áo nghe tim buốt
Lòng cũng sầu theo những nếp nhăn.
Ta ngồi nhìn bọt xà bông vỡ
Mỗi bọt tan theo một phiến trăng
Tiếng của đời ai đang nức nở
Giữa tiếng đêm thu mộng xế tàn.
Cố thức giặt cho xong quần áo
Ngậm ngùi vắt những ánh trăng trong
Trăng theo nước chảy về vô tận
Từng giọt trăng dư rụng xuống lòng.
Đêm nay phơi áo trên sân thượng
Phơi cả đời ta giữa quạnh hiu
Phơi cả hồn ta trong sương lạnh
Một trời trong vắt bóng trăng treo
Hạc Thành Hoa
Chiều cuối năm trong quán bên sông nhìn lá rụng
Chiều cuối năm ta còn ngồi trong quán
Sương mờ hiu hắt rặng cây xa
Mây đã ngừng trôi, sông nước lặng
Giang hồ còn lại một mình ta.
Không gió mà sao lòng thấy lạnh
Quanh ta cây bạc hết màu xanh
Cây mang tâm sự buồn không nói
Ta buồn đưa mắt ngó loanh quanh.
Lòng ta hiu hắt như là khói
Trôi lững lờ trên cánh đồng không
Năm cùng tháng tận, đôi chân mỏi
Áo đã sờn vai đã bạc lòng.
Ngồi đây ngắm một dòng sông lạnh
Quê người lưu lạc đã bao năm
Chiều nay cây chợt thương đời quá
Âm thầm rụng biết mấy mùa xuân.
Chiều cuối năm còn ngồi trong quán
Nỗi lòng ta biết gửi về đâu
Mây đã ngừng trôi sông nước lặng
Mang mang thiên địa ý xuân sầu.
Hạc Thành Hoa
*** Mười năm bụi phấn hòa nước mắt
Đem đắp thành pho tượng thạch cao
Hạc Thành Hoa
(Pho tượng thạch cao)
HẠC THÀNH HOA
Đêm trăng phơi áo
Ngày mai đã hết quần áo mặc
Một bộ diện gần cả tháng nay
Ta lười trời đất còn nể mặt
Thì sá gì đôi trận gió bay…
Nhưng đêm trăng sáng trăng huyền diệu
Gác trọ lòng không bóng mây vương
Bạn vừa đi khỏi trăng vừa tới
Đem áo quần ra giặt đỡ buồn.
Dưới bóng trăng mình ta một cõi
Đất trời im vắng giấc cô miên
Bên thau quần áo cao như núi
Nỗi buồn trong dạ cũng cao thêm.
Trăng soi từng chỗ cho ta giặt
Áo quần trắng toát một màu trăng
Vò từng chiếc áo nghe tim buốt
Lòng cũng sầu theo những nếp nhăn.
Ta ngồi nhìn bọt xà bông vỡ
Mỗi bọt tan theo một phiến trăng
Tiếng của đời ai đang nức nở
Giữa tiếng đêm thu mộng xế tàn.
Cố thức giặt cho xong quần áo
Ngậm ngùi vắt những ánh trăng trong
Trăng theo nước chảy về vô tận
Từng giọt trăng dư rụng xuống lòng.
Đêm nay phơi áo trên sân thượng
Phơi cả đời ta giữa quạnh hiu
Phơi cả hồn ta trong sương lạnh
Một trời trong vắt bóng trăng treo
Hạc Thành Hoa
Chiều cuối năm trong quán bên sông nhìn lá rụng
Chiều cuối năm ta còn ngồi trong quán
Sương mờ hiu hắt rặng cây xa
Mây đã ngừng trôi, sông nước lặng
Giang hồ còn lại một mình ta.
Không gió mà sao lòng thấy lạnh
Quanh ta cây bạc hết màu xanh
Cây mang tâm sự buồn không nói
Ta buồn đưa mắt ngó loanh quanh.
Lòng ta hiu hắt như là khói
Trôi lững lờ trên cánh đồng không
Năm cùng tháng tận, đôi chân mỏi
Áo đã sờn vai đã bạc lòng.
Ngồi đây ngắm một dòng sông lạnh
Quê người lưu lạc đã bao năm
Chiều nay cây chợt thương đời quá
Âm thầm rụng biết mấy mùa xuân.
Chiều cuối năm còn ngồi trong quán
Nỗi lòng ta biết gửi về đâu
Mây đã ngừng trôi sông nước lặng
Mang mang thiên địa ý xuân sầu.
Hạc Thành Hoa
*** Mười năm bụi phấn hòa nước mắt
Đem đắp thành pho tượng thạch cao
Hạc Thành Hoa
(Pho tượng thạch cao)
No comments:
Post a Comment