Friday, August 18, 2017

41 * LỜI MẸ DẶN - Phùng Quán.


LỜI MẸ DẶN
                   Phùng Quán

Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao doạ giết

Cũng không nói ghét thành yêu...



Lá khổ sâm

                             Phùng Quán

Ly rượu đời Thượng đế ban cho tôi 
Quá bủn xỉn 
Tôi chỉ mới nhấp môi đã cạn 
Khi chén rượu đời đã cạn 
Mà túi rỗng không 
Phải đứng lên và bước ra khỏi quán 
Nghĩa là 
Phải nhắm thái dương mình nổ súng 
Hay xiết dây thòng lọng quanh cổ mình 
Và trổ lên cuộc đời những câu thơ tuyệt mệnh 
Như những vết chàm xanh... 
Các anh tôi đó 
Mai-a và Ét-xê-nhin! (1) 
Nhưng tôi chưa sống cho tròn nợ sống 
Tôi chưa yêu cho hết nợ tình yêu (2) 
Tôi phải lên rừng 
Hái lá khổ sâm (3) 
Tự mình cất lấy ly rượu sống... 
Ôi rượu khổ sâm đắng lắm! 
Đắng đến tận cùng nỗi đắng thế gian... 
Bạn hữu thân thiết ơi! 
Xin đừng trách cứ tôi 
Sao trong câu thơ tôi cứ lẫn nhiều vị đắng 
Chỉ vì 
Tôi vừa ngâm ngợi câu thơ 
Vừa cạn chén rượu đời 
Cất bằng lá khổ sâm... 

                                  Phùng Quán


………………………………………………………
(1) Hai nhà thơ lớn của Liên bang Xô Viết. Cả hai đều tự sát. Mai-a-cốp-ski tự sát năm 1930, 37 tuổi. Anh nổ súng vào tim, để lại mấy vần thơ tuyệt mệnh: 
"Chiếc thuyền tình mơ mộng thi ca 
Va phải mỏm đá ngầm dung tục 
Và tan nát..." 
Ét-xê-nhin tự sáng năm 1925, 30 tuổi. Anh tự sát với chiếc cà vạt, nhưng không buồn treo cổ mà buộc cà vạt vào cột lò sưởi, ngồi trên ghế tựa rồi thít cổ mà chết. Trước khi tự thít cổ, anh cắt máu ngón tay viết bài thơ tuyệt mệnh tám câu. Hai câu cuối cùng như vết thương đầm đìa máu thi ca. 
"Ở cuộc đời này chết chẳng có gì mới 
Nhưng sống cũng chẳng có gì mới hơn" 
Hơn nửa thế kỷ qua vết thương thơ vẫn không sao lành được, ngày một nhức nhối hơn trong ký ức những người quyết sống và chết cho Thơ. 
(2) Thơ Mai-a 
(3) Một loại cây mọc hoang trên các vùng đồi núi trung du, lá cực đắng, được liệt vào cây thuốc Nam có biệt tài thải độc  

No comments: