BỌT NƯỚC
Tôi dòm đời, khi tuổi sắp hai mươithấy vắng tan hoang ngụt đất trời
cha mẹ anh em còn đông đủ
mình tôi sao mối sầu không nguôi
ngập ngừng chân bước con đường vắng
mây trắng bay lên oà đất trời
tôi cúi đầu nghe mình nhỏ lệ
biết chuyện gì rồi cũng buồn thôi.
NGUYỄN ĐỨC SƠN
1 comment:
Post a Comment